Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

Giọt đắng sáng tạo và "sự đơn độc"?

Mình về Việt Nam chưa lâu, nhưng đã bắt đầu nghiện cái pin cà phê. Phải nói cà phê pha theo kiểu mình ngon thiệt. Mặc dù đơn giản, hiệu quả đạt được lại chẳng tầm thường chút nào. Cứ nước sôi, sữa, cà phê, 30 giây, xong. Ngồi đấy thong thả mà ngắm từng giọt, từng giọt đắng nhỏ xuống cuộc đời béo ngậy bên dưới. Rồi lấy cái muỗng khoắng một lớp nâu mịn màn sau khi liếc qua mấy cái tít lớn trên báo. Khi uống thì cho thêm đá cũng được, còn không cũng chẳng sao, dễ tính ra phết!

 Thế mà trên báo lại có bài làm cụt hứng cái thú cà phê sữa đá sáng nay của mình. Để coi, tác giả đang sống ở Pháp, vậy mà dám cả gan tiên báo là cái thú vui cà phê đơn giản, khoái khẩu của hàng triệu dân Việt sẽ sớm kết thúc. Rồi đến cả bóng gió dân mình sẽ sớm đi theo những giá trị ảo, cổ súy cái bóng của người khổng lồ Starbucks nữa chứ. Có ở Việt Nam ngồi vỉa hè với ghế nhựa đâu mà thấy được sức mạnh của những Thu Trang, Nam Nguyên, Trung Nguyên...?

Có nên tự tôn những giá trị dân tộc? Nghe mà đao to búa lớn. Thử hỏi một bác xe ôm, đi dép cùn, tay xạm đen vì nắng, có muốn bước chân vào quán lung linh, ngồi ghế bành, với tay đến cái cốc trắng tinh của gã khổng lồ không? Cứ lạm phát, kinh kế khủng hoảng, giá vàng, giá điện, giá xăng, giá thịt tăng vùn vụt thì còn lâu nước Việt mới có một tầng lớp ở giữa "middle class", trèo lên không xong và tụt xuống cũng chẳng vừa để mà "đầu hàng" những giá trị ảo.

Đà Nẵng ngày 02 tháng 02 năm 2013

Xem: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/2013/02/130201_trungnguyen_starbucks.shtml

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét